Nguồn: Handmade
Kí ức...
- Không! Không phải! Bà lừa con, lừa con mà.
Con bé lao xuống đất. Ngã. Nó cố lết ra đến cửa.
- Mày đừng giảo biện nữa. Mẹ mày chết là vì mày, vì 1 đứa con khắc tinh như mày - Bà nội nghiến từng chữ - Mày cút đi! Tao không có 1 đứa cháu như thế.
Một màu đen đáng sợ, nó giật mình tỉnh giấc.Mấy giờ rồi? À đã 2h chiều, mình trễ mất...
Nó nhanh chóng ra xe.
Đây là tác phẩm đầu tay của mình, mình mong nhận được sự ủng hộ cũng như giúp đỡ của các bạn để có thể hoàn thiện hơn. Cảm ơn các bạn. Mình nên giới thiệu một số nhân vật chính nhỉ? À ko, là những nhân vật sẽ xuất hiện ngay sau đây chứ.
1. Hoàng Khánh Nam – 17 tuổi
2. Đặng Khương Duy – 17 tuổi
3. Triệu Viết Quân – 17 tuổi
4. Trần Trịnh Linh Như - 16 tuổi
********* Hãy cùng chia sẻ với bạn bè bằng cách copy đường link dưới dây gửi đến nick yahoo bạn bè! *********
Xem bài viết: KhÔng nhÌu thỨ wAn trỌng tại
http://trasua.vn/forum/showthread.php?t=82179&page=1 Và còn rất nhiều bài hay nữa, ghé xem nha. Xin lỗi nếu tin nhắn này làm phiền bạn
>-
Reply With Quote
--------------------------------------------------------------------------------
07-04-2011 10:36 AM #2 candy0028 View Profile View Forum Posts Private Message
Học Sinh Trung Hoc Join Date Jul 2011
Giới tính
Posts 390
Points 680,460.37
Post Thanks / Like
Thanks 11 Time(s)
Thanked 32 Time(s)
Likes 11 Time(s)
Liked 29 Time(s) TSCoin
680,460 1. Hoàng Khánh Nam – 17 tuổi
• Vui vẻ, hay cười, nói chuyện có duyên cực.
• Đẹp trai nhưng mang chút gì đó con gái. Đôi mắt thì……….xa xăm quá!
• Học giỏi, giỏi Piano và guitar
2. Dương Hà Ly - 17 tuổi
• Ừ thì nó hay cười, nhưng suy nghĩ có vẻ chín chắn hơn bà chị họ Minh Phương, nhưng dù sao bản chất của nó vẫn là 1 đại tiểu thư đỏng đảnh mà.
• Con này giao tiếp giỏi lắm ý, thày cô cũng nể nó cơ mà, chuyện con nhà ngoại giao mà.
• Mắt đen, nhìn kute
3. Đặng Khương Duy – 17 tuổi
• Vui tính nhưng lại hay nổi cáu. Nhất là khi nhìn thấy người ta đứng cạnh ai ý, ui thui, tránh xa hắn ra, chết người đấy.
• Mang 1 chút lãng tử.
• Tất nhiên là học giỏi rùi, ko thì sống sao nổi với ông bố làm tới chức Thượng tá trong quân đội chứ.
4. Dương Minh Phương-17 tuổi
• Hay cười hay nói(văn hoá lỡ mồm thì chính xác hơn), thích đánh nhau. Nếu ko thì nó đã ko đựoc coi là thằng con trai thứ 27 của lớp(chính đáng thì lớp chỉ có 26 thằng ạ)
• Bình thường ai gặp nó lần đầu đều ghét nó tại nhìn nó vừa lạnh lùng lại vừa kiêu kiêu ý.
• Nó mang 1 cái kính mà 2 mắt lệch nhau cả vòng trái đất ý, bỏ kính ra là coi như đâm rầm vào cột điện luôn.
5. Trần Trịnh Phương Linh- 16 tuổi
• Cặp kính bự cỡ Huyền Diệu và mái tóc rủ xuống che gần hết khuôn mặt làm mất đi khá nhiều vẻ đẹp tự nhiên của nó.
6. Triệu Viết Quân – 17 tuổi
• Một tên luôn đóng vai Hoàng tử lạnh lùng trước mặt thiên hạ nhưng hắn thựuc ra hắn cũng ko khác gì 2 thằng bạn thân kể trên của hắn đâu
• Kiêu lắm, đây ko cần có bạn gái đâu. Ừ, để xem nha!
7. Lý Phương Linh– 16tuổi
• Bạn thân Linh Như
• Hay cười,nói nhiều, hiền và dễ mến.
• Xinh, dịu dàng.
8. Tuiấn Vũ- 18 tuôỉ
• Có mối thù. gì đó với Khánh Nam
• Là sát thủ tình trường(nói thế biết tính cách và ngoại hình rồi chứ?). Nhưng hễ người ta đổ rồi thì bỏ ko thương tiếc . Bó tay.
Hai nhân vật thứ 5 và thứ 6 cho phép mình nhắc đến hơi ít 1 chút nhé vì tính cách của họ sẽ được bộc lộ qua các chap truyện. Nếu nói nhiều thì lộ hết bí mật mất!____________________________________________ _________________
Start!
Nó thản nhiên nghênh ngang đi đi lại lại trên hành lang dù đây ko phải là trường nó, đơn giản chỉ vì nó nghĩ vào cái giờ này thì ko còn ai ở trường cả, cho đến khi nó đâm rầm vào…………..Đi sang bên trái, cũng có người, bên phải cũng đụng người, vì trước mặt nó là 3 thằng con trai.
- Tranh ra tui đi cái.
- Hơ, ai mới là người phải tránh chứ? Cô hay bọn tôi?
- Tất nhiên là 3 anh rồi, chắn hết diện tích rùi đấy.
- À, luật giao thông Việt Nam chỉ quy đinh cấm đi xe hàng 3 còn đi bộ hàng 3 thì………
- Tôi cấm. Bộ trưởng bộ GTVT tương lai mà. Nó vênh mặt.
- Này, cô học sinh lớp nào mà vênh quá thế?
- Không phải trường này. THCS.
- Ặc, thảo nào ko biết bọn tui là phải. Thôi để anh giới thiệu cho côbé vậy. Anh là……..
- Stop! Khỏi cần, chỉ cần biết 3 anh là Sầu Riêng được rồi.
- Gì? Nói ai? Nhìn thấy thằng bạn có nguy cơ sắp nỏi khùng, Khánh Nam chen ngang(Nãy giờ toàn Khương Duy nói thui à).
- À, thế cho anh hỏi tại sao lại gọi bọn anh là Sầu Riêng được ko? Khánh Nam nhẹ nhàng.
- À, nó gãi đầu gãi tai, thì…..thì tại đầu 3 anh vuốt keo nhọn nhọn như mấy cái gai trên trái Sầu Riêng ý. Hì hì……..
- Hả? Ba thằng hét toáng lên.
- Cô nhìn lại đi, chúng tôi là 3 anh chàng………
- Khoan đã. Có mùi………..Nó khịt khịt mũi rùi hướng về phía Khương Duy: “ Có mùi Sầu Riêng !”. Nó nhìn Khương Duy từ đầu tới chân rùi từ chân tới đầu. Anh chàng đang mặc 1 cái áo phông màu …y như trái Sầu Riêng luôn, tóc tai lởm chởm như gai Sầu Riêng và hiện đang ngậm 1 cái kẹo, chắc là vị Sầu Riêng nên mới có mùi Sầu Riêng từ người hắn. “Đúng là 1 trái Sầu Riêng đích thực!”
Con nhỏ bỏ 1 miếng O’star vào miệng rùi bước tiếp bỏ mặc Khương Duy với khuôn mặt đnag bốc khói còn Khánh Nam thì cuời vang làm nó giật cả mình. Bất ngờ nó quay lại, nhìn Khánh Nam trừng trừng. “Sao tự nhiên tao thấy ghê ghê mày!” Khánh Nam thôi cười, hích hích Viết Quân. “Sao con nhỏ nhìn tao mày?!”
- Wow, đáng yêu quá đi! Nó thốt lên 1 câu thích thú sau 1 hồi nhìn ngó Khánh Nam
- Gì? Khánh Nam hỏi lại nó
- À, ko! Anh ý mà, nếu chải tóc xuống, trang điểm chít xíu cùng 1 bộ đồ nữ ý, đi thi Teen Princess đảm bảo quán quân. Yeah!
Con nhỏ quay lưng đi tiếp bỏ mặc Khánh Nam chết trân. Nhưng nó đi chưa được mấy bước thì đã bị gọi giật lại:
- Ê cô bé.
- ?????????????? . Cái tên im lặng nãy giờ đã chịu lên tiếng. Thì còn ai ngoài Viết Quân chứ? À, mà hòi nãy có hét toáng lên 1 lần chứ ko có im lặng suốt đấu.
- Cô bé, cô bé có thể đổi cái túi này với cái bọc xanh xanh ở tay cô bé đựoc ko? Poca cũng ngon mà. Viết Quân nói kèm theo 1 nụ cười duyên chết người. Nhưng dùng mĩ nam kế nhầm người rùi anh ơi.
Sau 5s ngạc nhiên, nó từ từ ngó vào cái túi Poca trên tay Viết Quân rùi trả lời tỉnh rụi:
- Hơ , sorry anh nha! Đầu óc em tỉnh táo lắm ạ! Nhìn qua cũng biết cái túi Poca của anh chỉ còn có mấy miếng còn túi O’star của em vừa mới mở mà. Thui anh chịu khó đi mua túi khác đi. Nó bỏ đi 1 lúc rùi mà Viết Quân vẫn chưa tỉnh lại. Lần đầu thất bại mà.
…………………………………….
- Thật ko ngờ Viết Quân tao lại có lần bị 1 con bé xáu xí thế……..Viết Quân chưa kịp nói hết câu đã bị Khương Duy cướp lời.
- Mày thôi đi, đẹp trai như tao còn bị nó nói là Sầu Riêng đây này.
- Ai bảo mày ngậm cái kẹo có mùi kinh dị đó làm gì còn kêu chứ? Còn mày nữa ý (nhìn Viết Quân ), bệnh gì mà lại đi đổi bim bim với 1 đứa trẻ con như nó, bị nó nói thế cũng đáng lắm. Khánh Nam lên giọng thuyết giảng nãy giờ. Bất ngờ Khương Duy và Viết Quân đồng thanh:
- Miss teen? Nói xong 2 thằng chạy thẳng, bỏ lại Khánh Nam tức muốn xì khói luôn ý.
………………………………
Ba thằng tiếp tục hành trình ra bãi để xe. Vừa bước ra sân trường, Viết Quân tiện tay thả cái vỏ Poca bay bay trong gió luôn, ko đầy 1 phút sau, bọn hắn thấy 1 cái vỏ O’star cũng………bay bay đáp trả. Không hẹn nhưng cả 3 thằng đều ngước mắt nhìn lên trên. Tầng 2, rùi , tầng 3, rùi tầng 4, 5 rùi cuối cùng là Sân thượng. Lạy trời, con nhỏ đnag vắt vẻo trên tầng thượng nhìn xuống. “ Nó định tự tử à mày?”
- Ê, ai cho xả raá bừa hả? Khương Duy nói với lên ko quan tâm điều băn khoăn thắc mắc vớ vẩn của Khánh Nam.
Nó ngây thơ chỉ sang Viết Quân : “ Tên đó ném trước mà!”
Hai thằng quay qua nhìn Viết Quân khiến hắn ngại quá quay đầu đi thằng, miệng lầm bầm: “ Mi mà học trường này thì đừng mong sống tốt.”
- Mà THCS lên đây chi mày?
- Biết chết liền!
CHÁP 2:
Ngày đó tháng đó nhưng là 1 năm sau.
Không gian: Tất nhiên là trường THPT vừa đựoc kể trên rùi
Cả trường xôn xao bàn tán về việc thành viên thứ 10 của Hội học sinh năm nay là girl. Choáng. Hội học sinh của trường gồm 10 thành viên học xuất sắc( nếu ko nói là thiên tài) của trường. Những thành viên này có nhiệm vụ trung gian giữa nhà trường và học sinh đồng thời đại diện cho quyền lợi học sinh và tổ chức các hoạt động cho trường. Điều đặc biệt là hội học sinh trước giờ toàn con trai, vì thế điều dễ hiểu là tại sao mọi người lại rất hứng thú với thành viên mới này.
Phòng họp của Hội học sinh.
- Haiz, ko biết “chị ý” có xinh ko nhỉ?
- Tham gia Hội học sinh. thì chắc là pro lắm đấy.
- Nghe nói là học sinh mới mà
- Mới gì mà cả tuần ko thấy đi học chứ?
Chín thằng con trai đang bàn tán sôi nổi tronglúc chờ thày hiệu trưởng đưa thành viên mới đến giới thiệu thì…….CẠCH. Cánh của mở. Thày bước vào. “Sau đây thày sẽ giành cho các em thời gia làm quen với thành viên mới, các em ko cần phải bàn tán nữa. Và nhiệm vụ của các em là phải bầu ra Hội trưởng và Hội phó. Thày cần có danh sách vào ngày mai” Thày quay ra ngoài cửa: “ Linh Như, em vào đi. Đây là 1 học sinh nhảy cóc nên thày cân nhắc cho em ý vào Hội học sinh. Hi vọng các em sẽ giúp đỡ Linh Như nhiệt tình. Thày có việc phải đi, các em tự làm quen với nhau nhé!”
Thày vừa bước đi, lập tức 9 cái di động đều hướng về phía cửa mong chờ người-nổi-tiếng. 1s, 2s,3s, 4s, nó bước vào. Con bé với chiều cao chừng 1m68, tóc mái rủ xuống tận mắt cùng 2 sợi tóc ôm lấy khuôn mặt, thêm vào nữa là cái kính đại bự cỡ của chị Huyền Diệu ý làm che mất 1 nửa khuôn mặt của nó rồi. Nhưng ở nó vẫn có cái gì đó rất lôi cuốn.
- Chào mọi người. Mình là Trần Trịnh …
- A a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a! Là cô à? Ba thằng của khối 11 hét toáng lên làm cả lũ giật bắn mình.
- Ba đứa bị điên à? Sao hét lên vậy? Một anh cao cao đeo kính quát 3 thằng
Nó ngơ ngác: “ Tui biết 3 người à?”
Không để tâm đến lời nó, 3 thằng quay sang liến thoắng với cái anh vừa quát bọn nó.
- Anh, nó là cái đứa dám nói em là Sầu Riêng đấy anh.
- Đúng đúng, nó còn bảo em đi thi Teen Princess nữa đấy.
- Chính xác thì nó bảo mày sẽ thành Miss Teen đấy.
Hai thằng thi nhau kể tội nó. Blah blah………….Còn Viết Quân thì chỉ quan tâm tới cái gói con nhỏ đang cầm trên tay thôi!
Trong khi 3 tên kia kể tội nó cả hội quay qua nhìn nó chằm chằm:
- À, vậy thì anh biết rồi, hồi trước 2 thằng này nó bức xúc với em suốt mà! Em nổi tiếng đấy.
Sau 1 hồi ngơ ngác suy nghĩ, nó: A, nhớ ra 3 trái Sầu Riêng các anh rồi!. Nó gườm gườm nhìn 3 thằng.
- Thôi, lát nói sau, giờ làm quan với nhau cái đã. Vẫn cái anh đó cất tiếng để………..chấm dứt cái nhìn nảy lửa của bọn nó. Anh tự giới thiệu nhé, anh là Thành 12C1, đây là…..
- Im, tao tư giới thiệu. Chào Linh Như, anh là Hưng, Hưng prince handsome của khối 12 ý mà, à ko, của cả trường ý chứ. Anh học lớp 12C1, rất vui được biết em.
- Tránh ra, dài dòng quá. Anh là Đông, cùng lớp 2 anh kia. Em cứ gọi anh là Đông baby cũng được nhé!
- Thôi, ko phải cho bọn mày tán đâu 2 thằng kia. Anh Thành cắt ngang. 3 thằng này chắc em biết chứ?
- Dạ, em biết người nhưng ko biết tên đâu anh. Nó lắc lắc đầu.
- Muốn tự giới thiệu hay sao? Anh quay sang nhìn 3 thằng. Ba đứa nó nhăn nhó cắt lời.
- Triệu Viết Quân 11A1.
- Đăng Khương Duy 11A1.
- Hoàng Khánh Nam 11A1.
Nghe 2 cái tên đầu nó cũng chỉ tỏ vẻ bình thường nhưng đến khi nghe nhắc đến cái tên Hoàng Khánh Nam thì nó hơi giật mình nhưng bình tĩnh lại ngay.
- M×nh lµ ThÕ Anh, 10B1. §Çu tiªn lµ c¸i giäng ngät ngµo n÷ tÝnh cña 1 th»ng con trai cÊt lªn.
- Trêng 10B1.Hi!
- Dòng 10B1. Chµo b¹n!
Nã lau tr¸n. “Phï, tËn 9 ngêi khã nhí qu¸! Mµ ko cã con g¸i ¹?”
- Kh«ng. Em lµ
øa
Çu tiªn
Êy.
- Tõ giê ph¶i gäi lµ c«ng chóa chø anh.
- Ừ, nµng B¹ch TuyÕt vµ 9 *** Lïn.
- Con nhá nµy mµ lµ B¹ch TuyÕt em
¶m b¶o hoµng tö trªn thÕ gian tuyÖt chñng hÕt anh ¹! C¸i tªn …….SÇu Riªng nãi thÕ.
- Mµ nãi tªn
i, n·y giê c« nãi h¬i nhiÒu
Êy.
- Hơ, nãy nói tên rùi mà. Anh ko nghe à?
- Nói rùi hả anh? Thế nó tên gì hả anh? Hắn ngây thơ quay qua hỏi anh Thành.
- Thôi em giới thiệu lại cho 3 thằng ngơ này đi. Anh quay sang bảo nó.
- Thôi anh ơi cứ gọi nó là Khoai Tây đi anh, đỡ dài dòng. Viết Quân phát biểu câu mà theo như Khánh Nam và Khương Duy thì : “ Chí lý”
- Gì? Sao gọi tui là Khoai Tây chứ? Tui liên quan gì đến khoai tây đâu?
- Thì lần trước tôi gặp cô cô cũng ăn O’star Khoai Tây, lần này cũng thế nên gọi luôn thế cho tiện. Nhỉ? (quay qua Khương Duy và Khánh Nam ).
- Ừ, đúng đấy. Gọi nó thế đi anh. 2 thằng còn lại hùa theo.
- Anh…………..Nó tức muốn chết. Nhưng sau 1 hồi suy nghĩ nó đáp tỉnh rụi: Anh ơi thế gọi em là Khoai Tây cũng được nhưng mà với điều kiện là phải gọi hắn(Khương Duy) là Sầu Riêng, hắn (Viết Quân ) là Bò còn anh Khánh Nam thì em ….tạm thời chưa nghĩ ra.
Cả lũ cười ầm lên trong khi 2 thằng kia trợn tròn mắt: “Never!”
- Ha ha, sao………sao……sao lại gọi thế hả em? Một trong 3 anh lớp 12 hỏi nó.
- Dạ? À thì tại hồi em gặp mấy anh đây…….
- Là thế này anh ạ! Cái hồi mà công **** ko may va phải bọn em ở hành lang ý, Khánh Nam cắt ngang, lúc đấy thằng Duy nó đang ngậm 1 cái kẹo Sầu Riêng, cộng thêm cái áo màu Sầu Riêng và cái đầu vuốt keo lởm chởm như gai Sầu Riêng , đây là em nói theo ý công **** đấy, vậy nên Khương Duy được Linh Như đặt tên cho nó là Sầu Riêng.
- Thật hả? Hơ, tao tưởng mày ko thích kẹo hoa quả cơ mà?
- À thằng Nam quên 1 chi tiết anh ơi. Viết Quân cắt ngang. Cái kẹo ấy là do….đấy đấy…(hích hích Khánh Nam)
- À, đấy đấy, đấy đấy anh, là do ………….cho ý. Vậy ý. Khánh Nam nhớ ra.
- Ha, ơ kìa, ai lại làm cho Khương Duy nhà ta siêu vẹo vậy ta? Cả lũ quay qua nhìn Khương Duy.
- Ơ, ko, em ko ………..2 đứa mày có thôi đi ko? Đấy đấy cái gì mà đấy đấy, ko biết gì thì thôi. Hắn lườm 2 thằng bạn. À, nhưng sao thằng Quân bị gọi là Bò nhỉ? Mày biết ko Nam?
- À ừ nhỉ. Cái này tao cũng ko rõ.
CHAP3:
- Nói đi công ****, tại sao anh Viết Quân đẹp trai như thế mà lại bị gọi là Bò chứ? Cái giọng điệu đà nữ tính của 1 thằng con trai lại vang lên. Thế Anh chứ ai.Thằng này đang đứng vuốt vuốt tóc của Viết Quân.
- Tại hồi tớ gặp tên đó hắn mang bim bim Poca Bò sốt vang ra đòi đổi lấy gói O’star Khoai Tây của tớ, vậy nên………..hì hì……..
Cả lũ lại được trận cười, ko ngờ anh Viết Quân lại thất bại trong việc đổi bim bim với 1 bé có nhan sắc bình thường như nó mà.
- Thôi em giới thiệu lại cho chúng nó biết đi.
- Hmm, nghe nhé! Tên tôi là Trần Trịnh Linh Như, 16 tuổi, học sinh lớp 11……….Chết, nãy quên ko hỏi thày rồi.
- Ặc, anh ơi xem ra nó là Bò chứ ko phải em đâu ạ! Viết Quân hí hửng.
- Khỏi lo, em học 11A1.
- Ơ, sao anh biết vậy?
- Vì tất cả các thành viên trong Hội học sinh nếu cùng khối thì sẽ cùng 1 lớp mà.
- Ra thế.
- Mà thôi ko 8 nữa. Thay mặt Hội học sinh, chào mừng công ****. Vỗ tay.
- Công **** gì? Công **** Khoai Tây thì có. Viết Quân hậm hực.
- À, mà có gì ra mắt ko công ****?
- Dạ?
- Ra mắt đi chứ? Có gì………hìhì
Nó nghĩ ngợi 1 lúc rùi sáng mắt lên: “A, có rồi!”
Con bé hí hửng tháo cái balo hình con chồn (giống mấy em mẫu giáo đi học ý) rồi lôi từ trong đó ra nào là popcorn, bim bim, kẹo mút đủ loại, chưa tính mấy thanh Alpenliebe dâu và 1 gói Dynamite Chocolate
- Amen, cai túi to đùng của em hoá ra chỉ toàn đồ ăn thôi vậy? Anh Đông ngạc nhiên hỏi nó trong khi nó đang cố dốc hết tất cả những gì có trong đó ra.
- Tâm hôn ăn uống mà anh. Nó đáp trong khi cố lôi mấi cái kẹo còn mắc trong túi ra.
Cả lũ ngồi “ gặm nhấm” đống đồ ăn của nó cùng với tất cả những thứ mà 9 thằng đã chuẩn bị từ trước. Vừa ăn vừa tán dóc. Có lẽ ai cũng ấn tượng con nhỏ hay cười này trừ tên Thế Anh gay đó. Chứ sao? Ai bảo con nhở là con gái chi? Hừ!
- Thôi hướng dẫn công việc chính cho em đi.
- À, uh thế này………6 thằng khối 11 và 12 thay nhau giải thichs cho nó và 3 đứa khối 10 kia, Cùng là membs mới mà.
…………………………………
- Ý, Thành, giờ này dân tình đang mong ngóng tin tức lắm đấy. Anh Hưng cắt ngang.
- À, quên mất. Bọn mày, chuẩn bị xong hết chưa? Tên Thành cười ranh mãnh.
- OK, xong hết rùi anh ơi. Của em hơi bị kute nhá!
- Ko, của tao mới đẹp này.
- Đây của anh nhìn mới hay chứ.
Cả 9 thằng túm tụm vào 1 chỗ khoe khoang di động làm cho nó ngơ ngác: “Gì thế ạ? Cho em xem với!”. Nó chồm tới nhưng bị Viết Quân hất ra: “Khoai Tây ra chỗ khác, đây ko có chỗ cho trẻ con chơi đâu!”. Nói xong hắn quay vào màn hình vi tính làm gì đó khiến con nhỏ mắt chữ O mồm chữ A chẳng hiểu gì cả. Khánh Nam quay ra: “ Lát em sẽ biết ngay mà!” Nụ cười bí hiểm.
- A, anh ơi hay cả hội mình chụp chung đi anh, em mang máy ảnh này. Trường đề nghị.
- Ừ chụp chung đi, lâu lắm rùi mình có chụp đâu. Đứng vào nào.
- Công ****! Em lên đầu đi!
- Không, cho em đứng dưới đi.
- Không! Mấy đứa lớp 10 lên trên hết đi.
- Nhưng em lớp 11 mà.
- Không nhưng nhị gì hết. Dù sao em vẫn là mem mới mà.
- Hmm, đành vậy! Bắt nạt em quá!
Tên Trường lanh chanh: Để em để ****** tự động đã. Rồi! Chụp nào!
Tách! Tách! Tách!..........
- Rồi! Giờ chụp riêng với công **** đi. Công ****, lên đây nào.
- Ơ, sao lại chụp riêng với em? Nó giãy nảy.
- Hì hì, thì em là động vật quý hiếm mà!
Nó chưa kịp phản ứng thì đã bị mấy tên lôi vào chụp rồi! Làm ko tạo dáng được gì cả! Chắc nhìn nó hay lắm đây!
- Bò, chụp cùng nhau đi nào.
- Em ko chụp với Khoai Tây đâu. Mà em là Viết Quân ko phải là Bò.
- Hừ, mà em cũng ko chụp với Bò đâu. Xí, ai thèm, làm như mình cao giá lắm ko bằng. Ngoài nó ra còn ai nói những câu này ko?
- Hơ, cô vào forum trường mình chưa? Tôi mà ko cao giá á?
- Chưa. Nhưng đối với tôi anh chẳng qua chỉ bé xíu xiu như hạt cát thui.
- Cô……….
- Thôi 2 đứa đừng gây nhau nữa. Có chụp ko? Anh Đông cắt ngang.
- Ko. Đồng thanh đấy.
Đông quay qua Khương Duy :
- Sầu Riêng , em thì sao?
- Em thì càng ko. Mà em cũng ko phải Sầu Riêng , ko phải, ko phải mà.
- Hmm, thôi thì 4 đứa mày chụp chung đi. Nói rồi 5 đứa ẩy 4 đứa lớp 11 vào với nhau còn Trường có nhiệm vụ Click, Click và Click.Trông cảnh 4 đứa gườm gườm nhau mắc cười quá. Xong đâu đấy cả bọn bu vào cái máy tính. Bỗng nó hét toáng lên:
- Á á á á á……………Mấy người chụp ảnh em nãy giờ à?
- Ha ha, thế em nghĩ bọn anh chơi điện tử nãy giờ à?
- Anh…….ko được post, ko được.
- Bọnmày giữ công **** lại. Bò post đi. Nhớ thêm chi tiết nha mày. Anh Thành ra lệnh. Tiếng hét của nó lẫn trong tiếng ồn ào của 9 đứa còn lại. Nó cố vùng ra chạy tới cái máy nhưng bị giữ lại rồi.
- Thế thôi em chịu vậy. Buông em ra đi. Nhưng em chỉ lo………..
- Lo gì? Lo em xấu à? Yên tâm đi, hơi bị xinh
- Mấy người có darling chưa? Nhỡ đâu………………
- Hơ, cô lo bị fans các anh chàng đẹp trai tấn công à? Ha ha thế thì lo đúng rồi đấy.
- À uh, bọn anh cũng ko ít fans đâu em ạ! Mặt con nhỏ tái dần.
Tên Bò được thể:
- Anh có nhớ cái lần mấy chị lớp 12 chỉ đi theo em thôi mà bị cạo trọc đầu ko?
- Hừ, mày ghê gì bằng tao. Khương Duy xen vào. Cái hôm con nhỏ chỉ va vào tao mà còn bị rách mấy chữ X trên mặt nữa là.
- Fans bọn mày ghê quá. Mấy bé theo tao cũng chỉ mới bị chuyển trường.
Nó sửng sốt:
- Thế, thế em cũng giống họ à? Nhưng em bị mấy anh ép mà. Em ko biết đâu.
Nhìn mặt con nhỏ tái mét mà cả lũ phá lên cười.
- Em ngốc quá. Fans bọn nó chưa dám làm thế bao giờ đâu. Bọn nó trêu em đấy. Mà nói thật thì cũng có 1 số vụ đánh nhau. Nhưng chưa đến nỗi đấy. Yên tâm đi.
- Hìhì, bọn nó xạo em đấy, tin làm gì chứ? Nhưng anh nghĩ em cũng nên cẩn thận.
Nó thở phào quay qua liếc 3 thằng kia: “ Giết mấy người!”
CHAP 4:
Kết thúc 1 ngày dài , nó đạp xe tren con đường tấp nập quen thuộc dẫn về nhà. Nhà nó là căn hộ trên tầng cao nhất của 1 chung cư 13 tầng. Vứt phịch cái cặp trống rỗng lên bàn, nó nằm dài ra giường. Hôm nay nó cũng thấy đôi chút vui vui. Bạn mới! Mọi người thật vui vẻ! Nó cứ nghĩ ở 1 trường mà học sinh hoặc là học cực giỏi, 2 là nhà cực giàu như thế này thì mọi người sẽ xa lạ lắm chứ! Nó mỉm cười ngồi dậy bước ra ngoài ban công. Gió! Mát quá! Cả thành phố đều lên đèn cả rồi! Anh hai thật chu đáo! Biết mình thích thế này mà! Nó nhớ về gia đình! Nhói đau. Nó đang trốn chạy cái gì? Billy sao? Chínhnó cũng ko biết. Không, hình như là James, Billy cũng bị lão ta thao túng mà thôi. Nó đi, nửa do nó muốn, nửa vì gia đình muốn thế. Anh hai- Jimmy đã đưa nó đến đây. Việt Nam là nơi làm nó đua khổ nhất, nhưng nó vẫn muốn về mặc dù bị Jim và ông bà ******** kịch liệt. Nó muỗn đối mặt với chính nó! Sẽ chẳng ai ngờ nó sống ở Việt Nam. Anh hai lo vô cùng, lo nó sẽ trở lại là con bé run rẩy trong những giấc mơ như ngày nào, lo nó sẽ trở về với cái kí ức đáng sợ ấy! Nhưng nó quyết thế, anh đành phải nghe theo. Đáng nhẽ nó vẫn sẽ sống ở cái nơi nó đã theo học cấp 2 sau khi về Việt Nam ấy, nhưng do anh hai cứ lo nó bị lỗ tung tích nên bắt chuyển để an toàn hơn. Nó nhảy cóc cũng vì vậy. Chính xác thì phải nhảy cóc lên cấp 3 từ năm ngoái nhưng do nhỏ bạn thân nài nỉ ở lại nên đành nghe theo vậy. Haiz, nhớ nhỏ quá! Ui da, đói! Đi làm cái gì ăn đã! Sống 1 mình nên phải tự lo thôi.
Ăn xong nó mở laptop xem xét lại cái profile nãy mấy anh ý lập trên 4rum trường cho nó, và xem mấy cái ảnh luôn. Đập vào mắt nó là cái ảnh 10 mems Hội học sinh. Bao nhiêu thông tin về Hội học sinh tùm lum. Nhưng đại khái đây đều là những thành viên gương mẫu. Vứt rác bừa bãi như con Bò(Viết Quân ) ấy thì gương mẫu nỗi gì! À, với lại theo các ban gái nhận xét thì Hội học sinh toàn những anh chàng đẹp trai có, ga lăng có, tốt bụng có…nói chung toàn là những người ko được mặt này thì được mặt kia, duy chỉ có cái tên Thế Anh đấy là ko được quan tâm nhiều cho lắm. Đơn giản, vì trên 4rum toàn gọi hắn là …………chị. Bên dưới là những ảnh mới post hôm nay. Woa, nhiều ảnh quá!Nhưng……….Nó tức muốn xì khói. Cái thì nó đang ăn nhồm nhoàm, cái thì đang phùng má lên, cái thì là trợn mắt nhìn Viết Quân, cái thì đang mút giở cái kẹo….Bọn hắn toàn chọn những cái nó……..kinh dị nhất mà đưa lên. Tức quá! Bên dưới còn ghi rõ những ai chụp những bức nào chứ. Rõ ràng con Bò đó nhằm vào mình. Được, mai ta sẽ cố gắng chụp những bức thật xấu về mi để phá hoaị hình ảnh Hoàng tử của mi! Hoàng tử cái nỗi gì chứ? Con gái trường này có vấn đề về mắt rồi! Hoàng tử Bò thì có!
A, hồi này mấy người đó có lập profile cho nó. Đăng nhập 4rum và cả Yahoo nữa, haiz, bao nhiêu tin nhắn ra:
- 2 Linh Như công ****! Bạn biết tụi mình mong có 1 thành viên Hội học sinh là girl thế nào ko? Hi vọng Linh Như sẽ giúp chị em chúng mình giành lại nhiều quyền lợi nhé!
- Chào Linh Như, có cậu rồi thì khỏi lo đám con trai bắt nạt tụi mình ha! Nhưng mình lo cậu rơi vào lưới tình của bọn đấy thì nguy đấy!
- Bọn con trai cậy có Hội học sinh nên nghênh ngang lắm, ko cho girls chơi bóng luôn, chiếm cả sân. Hix
- Linh Như, các kì đại hội quan tâm nữ nha.
- Linh Như, các hoạt động of truờng ko được để bọn con trai lấn đâu đấy.
- Chào em gái, chụp ảnh đẹp ha?
-Làm quen nha em, thân với Hội học sinh quá nhỉ?
- Nhìn em dễ bị mấy ten kia quyến rũ lắm đấy em gái ạ!
- Đừng tưởng ở trong Hội học sinh mà lên mặt nhé. Cóc ạ! (Oẹ)
- Có gì khó khăn mọi người sẵn sàng giúp đỡ cậu, công ****!
- Đừng lo bị bắt nạt, bọn tớ sẽ bảo vệ cậu. Yeah! Và cậu sẽ bảo vệ quyền lợi của bọn tớ trước hội con trai nhé!
- Em ơi cho anh làm quen nhé!
………………..etc………………..
Đại loại chủ yếu là mấy tin này. Vui có, buồn có, lo sợ có. Vì sao ư? Không phải vì nó sợ bị …….đánh. Mà vì 1 lý do khác.
CHAP 5:
Lại 1 tuần mới! Hôm nay là thứ 2, ngày ra mắt các thành viên của Hội học sinh. Ngay từ lán xe nó đã được chào đón nhiệt tình bởi các bạn nữ rồi. Nó bị vây cứng tới tận khi có trống tập trung. Hừ, chưa kịp cất cặp, thôi đi ra xếp hàng cái đã. Nhưng nó cũng chẳng biết hàng lớp mình ở đâu nhưng anh Thành đã kéo nó lên trên khán đài rồi: “ Anh quên ko nói! Gìơ chào cờ anh em mình ko cần xếp hàng, chú ý trật tự của các lớp là được rồi. Nhưng hôm nay thì phải lên trên kia ra mắt cái đã! Đưa cặp đây anh cất cho!” Nó ngoan ngoãn đi theo anh Thành(thực ra cũng chẳng biết đi đâu nữa! Trường này đông quá!)
Lễ chào cờ diễn ra nhanh chóng vì chủ yếu chỉ là Hội học sinh ra mắt và hội trưởng Hội học sinh phát biểu thôi. Hội trưởng và hội phó được bầu chọn do số phiếu của học sinh và ý kiến của thày cô. Anh Thành làm hội trưởng, Khánh Nam làm hội phó. Haiz, sau 2 anh đó là Viết Quân, kế là nó. “ Chắc do các bạn nữ bình chọn cho mình nhiều!” Nó nghĩ thế.
Sau lễ chào cờ, nó đi nhận lớp. Trường này có 2000 học sinh, mỗi khối có 1 lớp chọn, như anh Thành đã giải thích, nó học cùng lớp với 3 trái Sầu Riêng kia: 11A1. Nhưng nó ko phải mất công đi tìm lớp vì cô chủ nhiệm lớp 11A1 đã tóm nó ngay khi chào cờ xong.
- Chắc các em biết Linh Như rồi. Bạn ấy là 1 trong 10 thành viên Hội học sinh của trường mình. Do 1 số lý do riêng bạn nhập học muộn so với chúng ta 1 tuần. Và từ hôm nay bạn sẽ là thànhviên của lớp chúng ta. Cô hi vọng các em sẽ giúp đỡ nhau trong học tập. Gìơ thì cô sẽ sắp xếp chỗ cho bạn. Nó cười cười đáp lại đám bạn mới đang nhao nhao………..tranh giành nó. “Cô ơi, cho bạn ý ngồi chỗ em đi cô!”, “Cô ơi chỗ em còn trống nè!”… nhưng cô đã có ý tưởng trước rồi.
- Em ngồi bàn Viết Quân đi, bàn Viết Quân còn trống mà.
- Em ********. Viết Quân đứng bật dậy. Thưa cô em ngồi 1 mình từ trước giờ quen rồi, với lại bàn kia còn trống mà cô.
- Em ko có quyền ******** vì tôi là người có quyền quyết định. Tôi cho Linh Như ngồi vị trí đó ko vì 4 em cùng trong Hội học sinh, ngồi cùng nhau sẽ tiện hơn cả trongviệc học tập và công tác Đoàn, tránh ảnh hưởng những bạn khác. Linh Như, xuống ngồi cạnh Viết Quân đi.
Con bé cũng tỏ vẻ khó chịu đi về phía Viết Quân: “Cô ơi cho em ngồi trong đi ạ!” Nó xin cô. “Thôi được rồi, Viết Quân ra ngoài cho bạn vào!” Đúng ý Viết Quân quá!
Buổi học đầu tiên, nói chung cả tuần đó con nhỏ bận quá trời! Vừa làm quen với chỗ ở mới, part-time rồi công việc ở Hội học sinh lại vừa bù lu bài vở vì thày cô thấy nó là học sinh nhảy cóc nên hay gọi quá trời. Và nó còn xuất sắc hơn cả những gì thày cô từng biết qua bài thi, thậm chí hiểu biết của nó, vượt cả thày dạy. Nói chung nó ko từ môn nào, à ko, ngoại trừ môn Thể dục, môn nó học rất tệ. Tuy vào học muộn 1 tuần nhưng đối với nó chẳng là gì cả. Những kiến thức này, nó được học qua từ hồi 10 tuổi. Đến trường lấy lệ thôi.Những gì nó cần học là kinh doanh, công nghệ thông tin và thiết kế. Thế thôi.
CHAP 6:
Alo, sau giờ học Hội học sinh tập trung ở phòng họp. Giọng anh Thành oang oang trên loa làm nó tỉnh cả ngủ. Nó đã dần nhớ tên các thành viên trong Hội học sinh và các bạn trong lớp sau 1 tuần học.
- Có việc gì triệu tập gấp thế anh? Cái giọng nhỏ nhẹ của 1 đứa con trai cất lên. Thế Anh chứ ai.
- À, hôm nay bọn mình đi chơi để chào mừng các mems mới nhé. Từ hồi đầu năm tới giờ cứ đợi con nhỏ này rồi tổng kết hồ sơ các kiểu, đã có thời gian đi đâu.
- Đi đâu giờ anh?
- Em thích ăn kem cơ. Nó lên tiếng. Ăn kem đi anh.
- Không có kem Khoai Tây đâu. Viết Quân cắt ngang. Mà như cô đến tiệm thì họ chỉ có nước sập tiệm à?
- Hơ, gì chứ? Anh lại muốn gây sự à? Nó trợn mắt
- Anh, em thích ăn mấy món làm từ Khoai Tây ý. Viết Quân trêu nó.
- Ăn thịt bò ý anh ạ.
- 2 đứa mày có thôi ko? Khương Duy xen ngang.
- A, ăn Sầu Riêng, ăn Sầu Riêng đi. Nó và Viết Quân quay lại trêu Khương Duy làm hắn tức điên.
- Thôi, trật tự, đi công viên.
- Mình đi anh.
Cái tên les đã tiến lên ôm tay anh Thành kéo đi rồi. Bọn nó cũng thôi ko cãi nhau nữa, đi theo mọi người. Đôi mắt Khánh Nam và Linh Như có vẻ gì đó lạ lạ.
- Chơi gì anh? Viết Quân hào hứng.
- Tuỳ mấy đứa.
- Cô chơi gì? Quay sang Khoai Tây, Viết Quân hỏi.
- Tôi ko chơi đâu.
- Ơ, đến đây sao ko chơi?
- Em ko thích thôi mà anh.
- Hmm, ko chơi còn đến đây làm gì? Viết Quân mất hứng hét vào mặt nó.
Con nhỏ ngước mắt lên: “Anh ko có quyền quát tôi.”
Hắn sững. Ánh mắt đó thật buồn và lạnh lùng. Quen quá! Hắn đã gặp ở đâu nhỉ?
- Thôi mấy người đi chơi đi, anh em mình qua bên kia ăn kem, em chẳng đòi ăn kem còn gì? Anh cũng ko muốn chơi. Đôi mắt Khánh Nam được buồn.
Khương Duy khều khều nó:
- Mày có thấy ánh mắt 2 đứa nó giống nhau ko?
- Ừ, đúng rồi. Thảo nào tao thấy quen quen. Tao quên mất là Khánh Nam ko thích đến công viên.
- Ừ, tao cũng thế. Đã lâu lắm nó ko đến công viên đúng ko?
- Ko, nó vẫn đến nhưng chỉ đứng nhìnbọn mình chơi. Lần cuối cùng nó chơi là năm nó 7 tuổi. Bọn mình chẳng ép nó chơi là gì?
- Tao ko hiểu bên trong nó là gì. Nhưng mà đau khổ lắm thì phải. Mang tiếng là bạn thân mà nó chẳng kể cho tụi mình gì cả.
- Cả con nhỏ đó cũng thế. Gìơ tao mới thấy nó luôn………..
- Ê, 2 thằng kia, có đi ko hả? Nói gì nãy giờ thế?
Đông Baby cắt ngang. Hai thằng hớn hở chạy đi chơi bỏ lại Khánh Nam và Linh Như trong quán kém.
- Sao em ko ra chơi? Không thích chơi công viên à?
- Anh thì sao? Con nhỏ nhếch mép.
- Anh đang nhớ lại 1 số chuyện cũ thôi.
- Em cũng thế.
Hai con người cùng ngồi chung 1 cái bàn ăn và cùng chung 1 suy nghĩ.
Nó nhìn li kém chocolate của Khánh Nam: “Mình đã từng rất thích ăn chocolate!” còn Khánh Nam nhìn ly kem bạc hà của nó, nghĩ thầm: “Hồi nhỏ mình cũng thích vị bạc hà!” Chua xót. Đắng cay. Kí ức hiện về.
Chua xót. Đắng cay. Kí ức hiện về.
- Alo Bun à?
- Dạ, anh hai. Cuối tuần anh về nha.
- Ừ, cuối tuần anh về còn cho Bun đi ăn kem chứ.
…………………
- A, ba về, anh hai! Mẹ ơi ba và anh Bon về nè! Hai anh em chơi ngoài xe đợi ba.
- Anh cho con đi chơi, chiều tối anh đưa con về. Em đừng lo/
- Ba ơi, đi ăn kem đi ba.
- Đúng đó, đi ăn kem đi ba!
- Thế Bun của ba thích kem gì nào?
- Con ăn kem chocolate còn anh Bon ăn kem bạc hà.
- Sao Bun biết?
- Vì em là em gái anh Bon mà. Hì hì!
Quán kem!
- Bun, cho em ăn thử nè. Há mồm ra nào! Ngon ko?
- Cũng được nhưng Bun vẫn thích kem Chocolate cơ, anh Bon ăn thử đi.
- Ko, anh ko ăn cái đó đâu.
- Đi mà, anh ăn đi. Năn nỉ mà!
- Thôi được, 1 ít thôi đấy.
- Ngon mà anh hai.
- Nhưng anh vẫn thích bạc hà cơ.Hì!
- Ơ ba ơi ba ăn kem đi.
- Không, ba ko ăn đâu. Cái này chỉ dành cho con nít như các con thôi. À mà tuần sau sinh nhật 2 anh em con rồi, Bun ra ngoài đo tổ chức cho vui nha con. Thăm bà luôn nữa!
- Dạ? Ra ngoài đó hả ba? Con bé thích thú hỏilại.
- Ừ, em ra ngoài đó đi, toàn anh về thăm em thôi à. Lần này em ra đấy, anh sẽ dẫn em đi chơi sở thú, bao nhiêu con vật ra, với lại chơi ở công viên nữa, mấy cái trò quay vòng vòng trên trời ý. À,cả ăn kem nữa chứ nhỉ? Nhiều loại kem ngon cực
- Thật hả anh?
- Ừ, thật.
- Thế tuần sau ba về đón Bun nhé. Ba nó lên tiếng
- Dạ! Anh Bon giữ lời hứa nha!
- Anh Bon đã thất hứa với em bao giờ chưa?
- Dạ chưa. Hì!
- Thế hôm đó 2 con muốn ăn gì ba cho người chuẩn bị?
- Ba hỏi anh Bon tham ăn đây này.
- Em tham ăn chứ.
- Anh mà.
- Em chứ.
- Anh Bon bao nhiêu cân?
- 20
- Em 18 này, rõ ràng anh tham ăn mà.
- Ko, anh ko tham ăn mà.
- Có.
- Ko.
- Có.
- Thôi, 2 đứa ko cãi nhau nữa. Ba 2 đứa sau 1 hồi nghe chúng nó cãi nhau giờ mới lên tiếng. Gìơ đi đâu chơi 2 con?
- Đi………….
Kí ức đẹp quá! Nơi đó, có 1 lời hứa, có 1 lời hứa mà chưa bao giờ được thực hiện và sẽ ko bao giờ có thể thực hiên khi mà trên đời này……… chỉ còn lại 1 người trong cặp sinh đôi: Hoàng Khánh Nam và Hoàng Linh Như. Ai cũng nghĩ thế, duy chỉ 1 người…..biết rằng cả 2 anh em vẫn còn tồn tại. Đó là ai? Một người đàn bà ích kỉ? Hay 1 người đàn bà độc ác? Chỉ vì một lời nói của ông thày bói, mà nỡ lòng nào giết chết niềm vui, niềm hi vọng trong lòng những đứa trẻ 5 tuổi, dấy lên nỗi đau mất con của bậc cha mẹ chúng. Bà ra đã hoàn thành mục đích, đã đuổi cổ được đứa cháu gái, người mà thày bói nói sẽ là khắc tinh của tập đoàn Hoàng Thị, sẽ làm cho Hoàng Thị đi đến bờ vực thẳm. Tập đoàn Hoàng Thị giờ chỉ còn 1 người thừa kế, đó là Hoàng Khánh Nam. Đúng, cứ cho là bà ta đúng, cho là bà ta nghĩ cho con cháu, nhưng Hoàng Linh Như cũng là cháu bà mà, chẳng qua nó là con gái, chẳng qua nó được sinh ra bởi 1 người mẹ…….hèn kém. Nhưng Khánh Nam cũng là con người mẹ đó. Tại sao chỉ lo cho Khánh Nam? Mẹ nó là 1 người buôn bán. Những gì mẹ nó có chỉ là 1 phần nhỏ nhoi so với ba nó. Ba mẹ nó đến với nhau bằng tình yêu, nhưng tất cả chỉ nghĩ mẹ nó cần tiền ở ba nó. Ba mẹ nó ko thể sống hạnh phúc với 1 bà mẹ chồng cay nghiệt như bà nội. Sau khi sinh cặp sinh đôi Hoàng Khánh Nam – Hoàng Linh Như 3 năm, ba mẹ nó buộc phải chia tay vì sức ép gia đình. Thật dễ hiểu là nó sẽ theo mẹ. Nội ghét nó. Nhưng nó nào hay biết lý do, nó chỉ biết ba mẹ ko ở cạnh nhau nữa, nó chỉ biết nó ko được ôm anh Bon ngủ nữa, nó chỉ biết nó phải chuyển đến 1 nơi xa xôi, 1 căn nhà ở chân đồi cách xa anh Bon của nó cả 1 giấc ngủ trên ô tô. Nó chỉ biết có thế. Còn Khánh Nam, cái đầu của 1 thằng bé 3 tuổi, còn dại lắm, nhưng Khánh Nam cũng hiểu được rằng bà nội ghét mẹ nó thông qua những cuộc nói chuyện giữa 2 người.
- Cô đi đi, gia đình này ko phải nơi cho 1 con đàn bà hèn mọn như cô. Cút. Đi đi và đưa cả cái con bé kai đi nữa. Cháu tôi chỉ có Khánh Nam
- Mẹ, Linh Như cũng là cháu mẹ mà.
- Bốp! Ai là mẹ cô? Đi đi.
Mẹ nó ngã xuống sàn, khóc.
- Mẹ! Bà, bà ơi, đừng đánh mẹ cháu, đừng đuổi mẹ cháu đi. Cháu xin bà. Đừng đuổi mẹ đi mà.
- Khánh Nam, bà ta ko xứng đáng là mẹ cháu. Ta sẽ tìm cho cháu 1 người mẹ xứng đáng.
Hai đứa bé bị chia cắt từ đó. Mẹ đau khổ dắt em đi dưới làn mưa nhạt nhoà.
- Bun, anh sẽ đi với em. Thả con ra, con phải bảo vệ em. Thả con ra.
- Anh Bon, anh Bon……….
- Hai người sao ngồi thừ ra vậy? Viết Quân và Khương Duy bước vào.
Hai đứa trở về hiện tại, khoá chặt những kí ức vào sâu thẳm trong tim. Hai con người cùng 1 nỗi niềm. Đến bao giờ họ mới nhận ra nhau? Hoàng Khánh Nam và Trần Trịnh Linh Như.Anh ơi………
- Sao ko chơi tiếp đi? Khánh Nam hỏi 2 thằng bạn
- Mệt rồi. Vào đây ăn cái gì đã. Nóng quá! Cô ơi cho 2 kem đi, kem gì cũng được. Viết Quân vừa nói vừa đưa tay lên lau mồ hôi.Ơ mà 2 người ko ăn sao? Kem chảy hết rồi kìa!
- À ừ….Hai anh em lúng túng
Khương Duy và Viết Quân chỉ biết lắc đầu nhìn nhau.
Tại sao?
Tại sao đôi mắt ấy lại vô cảm đến vậy?
Tại sao ánh mắt ấy lại lạnh lùng đến vậy?
Lạnh, rất lạnh, còn lạnh hơn cả ánh mắt Khánh Nam.
Bọn nó chơi đến muộn mới về.
- Oa vui quá. Lâu lắm rồi mình ko chơi vui như thế này đấy. Trường …….tung tằng đằng trước
- Ơ mà sao Khoai Tây và anh Nam ko ra chơi? Cái giọng nhỏ nhẹ nữ tính của 1 thằng con trai lại vang lên.
- Ừ anh ko thích.
- Còn tớ thì hơi mệt. Nói xong nó cười tươi.
Ánh mắt ấy ……. vẫn lãnh đạm sau cặp kính dày cộm. Tại sao vậy?
- Em tự về được ko hay cần bọn anh đưa về? Anh Hưng hỏi nó sau khi cả lũ đi ăn.
- Dạ thôi em tự về được.
- Tối đi cẩn thận nhớ chưa?
- Hì em lớn rồi mà.
- Haizz thì cũng phải nhắc nhở công **** 1 tí chứ.
- Về cẩn thận nghe em. Khánh Nam nhẹ nhàng.
Nó mỉm cười lên xe đi về. Thong dong trên con đường đầy lá vàng rơi. Nó ghét cái màu vàng xen lẫn đỏ này. Giống như màu ngọn lửa, ngọn lửa đã thiêu cháy ngôi nhà của nó, cướp đi sinh mạng của dượng. Nhói đau. Nó vẫn mỉm cười. Vì các anh trai yêu quí của nó: Billy, Jimmy hay anh Bon đều thích nhìn nó cười mà. Nhưng giờ,…….nó chỉ còn mình Jim thôi.
Điện thoại.
- Alo em chào anh ạ!
- Ừ, việc học tốt chứ Gin?
- Dạ anh hai!
- Thế còn chỗ ở?
- Em thích lắm, như kiểu ngắm được toàn cảnh thành phố ý.
- Gin vui là anh yên tâm rồi. Nhớ giữ gìn sức khoẻ, ăn uống điều độ nghe chưa?
- Dạ, mà anh Bill……………
- Vẫn thế em ạ. Bill ko nhớ ra gì nữa cả. Anh chán quá.
- Còn ông ta……….
- Em không định tha thứ cho ông ta chứ?
- Không, không bao giờ. Em sẽ không bao giờ tha thứ cho người đã làm mẹ đau khổ. Lúc mẹ hấp hối mà ông ta còn đi với người đàn bà khác. Em hận ông ta. Nó giập máy trong tiếng nấc.
"Gìơ đã là tháng 10. Haizz, mọi việc cũng bắt đầu ổn định vào nề nếp cả rồi. Nó cũng quen dần với cuộc sống ở đây, các thành viên mới của Hội học sinh cũng trở nên thành thục hơn với công việc. Còn bạn bè thì………Hmm, tại nó thân với 3 tên Sầu Riêng khùng này nên đâm ra cũng ko được tốt cho lắm. Chưa tính đến việc nó gọi Viết Quân là Bò, Khương Duy là Sầu Riêng và post ảnh Viết Quân lên 4rum với đủ hình dạng từ nhân mã đến nhân sư, từ trẻ con đến cụ già 80 tuổi, từ chuột, *** đến voi, … còn Khương Duy thì nhẹ hơn vì nó mới phát hiện ra 1 điều khá thú vị có liên quan đến tên này. Hì, bí mật nha!
Ngồi trong lớp nó cũng đủ mệt với tên quái nhân bò đội lốt người ngồi cạnh. Lúc thì hắn ngồi đệp bôm bốp con thỏ mắc cặp của nó, lúc thì lột mấy bé sticker ở thước kẻ của nó dán lên lưng mấy đứa ngồi trên, khi thì nghiền vụn em erazer cũng của nó nốt…. Tức! Còn hắn thì cũng chẳng biết làm gì hơn. Hình như con này có vấn đề gì đó về đầu óc. Hắn nghĩ thế đấy. Hồi đầu thày cô hay gọi nó lên bảng thì hắn còn thấy nó chăm chỉ lắng nghe. Nhừng sau mấy lần……..trò giỏi hơn thày thì chẳng ai gọi nó nữa. Gìơ học nó cũng chẳn nói nhiều như trước nữa, chính xác hơn là chẳng nói câu nào nữa ý, trừ khi hắn gây sự với nó thì nó mới nhớ ra sự hiện diện của hắn. Chính vì vậy hắn mới hay gây sự với nó chứ. Mà quái, hắn nghĩ: “Hồi trước mình thích ngồi 1 mình cho yên tĩnh giờ lại muốn con nhỏ này ồn ào một chút. Cái con nhỏ mắc dịch!” Đúng là con nhỏ này mắc dịch thật. Từ khi nó giã từ kiểu tóc củ hành ngay trên đỉnh đầu xuống 1 củ hành ngay bên tai thì nhìn nó baby hơn chút xíu nhưng lại đâm ra điếc nặng thì phải. Nhiều khi hắn hét ầm vào tai nó mà nó có phản ứng gì đâu.Kì lạ.
- Linh Như ra có người gặp.
- ………(Im lặng)
- Linh Như có người gặp.
Mặc nhỏ bàn trên gọi nó vẫn ngồi yên.
- Khoai Tây cô điếc à?
Vẫn im.
Lần này thì hắn lôi mạnh người nó. Con bé bực tức quay sang hét lên sau 1 cái vuốt tóc: “Anh rống cái gì vậy?”
- Tôi bảo cô có người gặp.
Nó lê bước ra ngoài cửa, hình như là 1 anh lớp 12 tìm nó.
- Anh gặp em? Nó hỏi cái anh đấy/
- Ừ anh có chuyện muốn nói với em. Cho anh 1 cái hẹn được ko?
- Anh nói luôn đi.
- Nói ở đây ko tiện. Thôi anh hẹn em cuối giờ nhé. Không gặp là không được đâu đấy.
Anh lớp 12 đó biến mất luôn sau câu nói như sợ nó từ chối ý. Nó vuốt tóc đi vào lớp. Lại nằm dài ra bàn. Con nhỏ ko quan tâm xung quanh nữa, à chỉ quan tâm khi thày giáo dạy Văn bước vào lớp rồi đâu lại vào đấy. Hắn quay qua nhìn cái dáng vẻ thảnh thơi của nó và có 1 phát hiện thú vị. Buộc tóc của nó không phải loại thường. Hắn mỉm cười: “Ra vậy!”. Bất ngờ hắn đưa tay lên tóc nó. Cạch! Nó hét lên:
- Anh làm cái trò gì vậy?
- Tôi chỉ muốn mượn máy nghe nhạc của cô thôi mà.
Hắn đã đúng. Cái buộc tóc hình Mickey của nó thực chất là cái MP3 được nó gắn khéo léo vào dây thun.
- Tui mượn nghe.
- Anh……sao biết……?
- Cô tưởng tôi ngu sao? Thảo nào tự nhiên cô nữ tính quá vậy. Ha ha……….!
- Trả tôi.
- Không trả.
- Trả.
- Không.
- Á…………………..
Hai đứa tiếp đất an toàn với tư thế cũng ko đến nỗi. Hắn thì nằm giữa kẽ bàn và ghế còn nó nằm trên người hắn còn tay thì………..đang ôm lấy chân thày.
- Hai em làm trò gì thế này?
Mải cãi nhau nên 2 đứa cũng chẳng để ý cả 2 thành tâm điểm của sự chú ý từ lúc nào nữa. Mặc dù ngước nhìn thày với đôi mắt long lanh nhưng ông thày vẫn kiên quyết:
- Ra ngoài.
Hắn kịp nháy nháy nó: “Tai nghe”
Hai đứa bước ra cửa lớp với khuôn mặt hối lỗi vô cùng.. Nhưng đã làm mất cảm xúc văn học đang trào dâng của thày thì đành chịu thôi.
Ra ngoài của hắn nhanh tay gắn tai nghe vào máy. Hai đứa đứng sát nhau, khoanh tay, mặt cúi xuống:
- Giết anh.
- Tại cô nghe nhạc trong lớp chứ!
- Ai cho anh lấy máy?
- Tôi định nghe mà.
- Thì anh cũng phải hỏi mượn tôi 1 tiếng chứ?
- Có hét ầm lên cô cũng ko nghe thấy đâu.
- TRẬT TỰ. Hix, ông thày hét lên. Hai đứa im re.Thày sao mà nhìn thấy cái tai nghe được giấu sau lưng 2 đứa chứ. Yên lặng. Bên tai chúng, 1 giai điệu nhẹ nhàng cất lên:
It’s so hard to know.
The way u feel ínside
When there’s many thoughts
And feelings that u hide
But u might feel better
If u let me walk with u
By your side
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Thật khó để có thể biết
Bạn nghĩ gì
Nếu như bạn cứ mãichôn dấu
Những suy nghĩ và tình cảm
Nhưng bạn này
Bạn sẽ cảm thấy dễ chịu hơn
Nếu bạn để tôi sánh bước cùng bạn
Bên cạnh bạn
Last edited by candy0028; 07-24-2011 at 06:22 PM.
Reply With Quote
--------------------------------------------------------------------------------
07-04-2011 10:41 AM #3 candy0028 View Profile View Forum Posts Private Message
Học Sinh Trung Hoc Join Date Jul 2011
Giới tính
Posts 390
Points 680,460.37
Post Thanks / Like
Thanks 11 Time(s)
Thanked 32 Time(s)
Likes 11 Time(s)
Liked 29 Time(s) TSCoin
680,460 Hắn lén nhìn sang nó. Đôi mắt đó thật lạnh lùng.
Canteen giờ giải lao.
- Thoát được 2 tiết văn của ông già quái gở. Cũng tốt nhưng mỏi chân quá. Viết Quân phàn nàn.
- Mà sao anh biết đó là MP3? Nó hỏi.
- Tại thấy tự nhiên cô điệu hẳn ra. Mỗi lần nói chuyện đều đưa tay lên vuốt tóc trước rồi mới nói nên tôi……….
- Nhưng kể ra anh cũng phát hiện muỗn quá.
- Haizz, còn hơn ối người đấy chứ? Tôi phát hiện ra đầu tiên mà.
Khương Duy và Khánh Nam đi tới:
- Nãy 2 đứa mày làm trò gì thế?
- Sao?
- Trăng sao gì?
Khánh Nam quay sang Khương Duy:
- Viết Quân cho em hôn 1 cái, cho em kiss 1 cái thôi mà!
- Ơ ơ kìa em, chỗ đông người mà. Khương Duy đưa tay đẩy đẩy Khánh Nam ra xa
- Kệ chứ anh, cho em kiss 1 cái thôi. Nói rồi Khánh Nam cứ thế tiến sát Khương Duy.
- Ơ ngã ngã anh, ngã anh rồi.
Hai thằng kết thúc mà biểu diễn bằng việc cười sặc sụa. Khương Duy kéo tay Khánh Nam: “Mày, mày,……… chạy mau,chết bây giờ!”. Nói xong 4 đứa rượt nhau chạy vòn vòng sân trường. Nhưng tất nhiên Linh Như phải bỏ cuộc sớm rồi. Mới chưa được 1 vòng mà nó đã dừng lại thở hồng hộc trong khi 3 tên kia vẫn đang hét ầm ĩ trên tầng 2 rồi.
- Nước nè! Một bàn tay chài chai nước ra trước mặt nó. Sững:
- Hơ, ơ cảm ơn a…….anh ạ! Nó cười. Hoá ra là cái anh lớp 12 hồi nãy tìm nó.
- Khả năng thể dục của em kém nhỉ?
- Dạ, hì, mà anh định kiếm em có chuyện gì ạ? Nó vừa uống vừa hỏi. Mà em ….. hình như ko quen anh.
- À ừ trước lạ sau quen mà Linh Như. Ra về nhớ đợi anh đấy. Bye em.
Nói là lạ chứ nó cũng chẳng lạ cái mặt tên này. Còn ai ngoài Tuấn Vũ 12 C1 Hotboy nổi tiếng sát của cái trường quý tộc này. Gì chứ nso nghía ảnh của hắn trên 4rum nhiều rồi, ngoài khoản học tập ko được pro như mấy anh trong Hội học sinh (ko được như mấy anh thôi chứ so với người khác thì hơn chán. Lớp chọn cơ mà) thì còn lại OK hết. Tuấn Vũ đi rồi, con nhỏ ngơ ngác: “Chuyện gì trời?”
- Ê sao ngơ vậy? Hà Ly và Minh Phương từ đâu đi tới đập bốp vào lưng nó.
- Ơ a chào 2 người.
- Nè sao ngơ ngác quá vậy? Vừa nói chuyện với Tuấn Vũ hả?
- Hai người cũng biết anh Tuấn Vũ sao?
- Hỏi thừa quá đấy. Tên đó thì ai mà chẳng biết. Minh Phương nói có vẻ chẳng thiện cảm chút gì cả. Mà hắn nói gì để em ngơ ngác thế này? Nếu hắn mà tỏ tình thì em đừng có mà nhận lời đấy. Tên này thay người yêu còn nhanh hơn thay áo.
- À ko nhưng tự nhiên anh ý hẹn em có chuyện gì ý, mà em có quen anh ý đâu. Hay là em gây ra chuyện gì nhỉ? Mà em nhớ là em ko có gây sự với ai mà? Nó gãi đầu lo lắng.
- Thôi yên tâm đi, nếu mà Tuấn Vũ có làm gì em thì đã có con gái bọn chị bảo vệ mà. Hà Ly lên tiếng. Dù sao em cũng là công **** của Hội học sinh và cũng là của trường nữa.
- Nhưng làm gì thì ko lo, Minh Phương chen vào, chỉ lo có ý gì thôi.
- Ý gì là ý gì hả chị?
- Chị nghĩ hắn thích em đấy. Ngốc.
Nó chết trân. Nhưng rồi lại hét lại:
- Hai chị cũng ngốc ko kém đâu.
- Là sao? Minh Phương và Hà Ly đồng thanh.
- À thì …………. thích người ta thì nói luôn đi cứ giấu giếm hoài.
- Hả? Em nghĩ bọn chị thích Tuấn Vũ á?
- Không là người khác cơ. Hì!
Nói xong nó mỉm cười bước vào canteen bỏ lại 2 đứa kia ngơ ngác. “Kiếm gì đó ăn đã, đói quá!”
Ngồi trong lớp, con bé ngẩn ngơ. “Thích á? Hắn thích mình á? Nhưng mình có quen biết hắn ta đâu?”. Thấy nó cứ ngồi lắc lắc đầu mãi (giống con ngố quá trời!), 2 tên kia khều khều Viết Quân:
- Mày hỏi xem có phải lúc nãy nó chạy nhiều nên bênh cũ tái phát ko tao còn biết lối đi mua thuốc. Câu này tớ cá là của Khương Duy.
- Không thì mày hỏi xem sáng nay nó uống thuốc chưa cũng được. Câu này thì của Khánh Nam rồi. Hắn trừng mắt nhìn 2 thằng bạn rồi quay qua nó:
- Cô ăn nhầm gì à?
- À ko ko, ko sao. Nó cười méo xẹo. Nói xong con nhỏ lại ngồi lắc đầu tiếp. Bó tay. Viết Quân quay lại 2 thằng bạn:
- Chắc nãy nó ăn nhầm gì đấy. Bị tao nói thế mà ko thấy cáu nhỉ?
Khánh Nam gấp máy bay giấy đưa tin cho nó: “ Làm sao thế? Anh giúp gì cho em được ko? Nếu ko nói với anh được cũng ko sao, nhưng anh ko thích em nghĩ ngợi nhiều đâu. Nhìn xấu lắm.” Nó sững, 1 chút kí ức len lỏi trong nó: “Em sao thế Bun? Nếu ko nói với anh Bon được cũng ko sao nhưng anh không thích Bun của anh nghĩ ngợi nhiều đâu. Nhìn già hơn cả bà nội đấy.” Hơn 1 tháng biết Khánh Nam nó đã tìm thấy nhiều thứ giống anh Bon của nó trong suy nghĩ của Khánh Nam chứ ko phải chỉ có cái tên, khác chi Hoàng Khánh Nam anh trai nó là 1 cậu bé ít nói lạnh lùng thích kem bạc hà còn Hoàng Khánh Nam mà nó mới quen lại hơn nó 1 tuổi nói rất nhiều hoà đồng cởi mỏ, hay cười và thích kem chocolate. Và khác biệt lớn nhất là anh nó không ……… còn xuất hiện trên thế giới này nữa.
Và khác biệt lớn nhất là anh nó không ……… còn xuất hiện trên thế giới này nữa. Nó mỉm cười: “Anh ơi!”…………..
Cầm cây bút lên, ko biết sao nó lại tin tưởng Khánh Nam đến vậy nữa! “ Hình như, cái tên đó, cái tên khi nãy tìm em ý, có chuỵện gì với em ý. Minh Phương và Hà Ly nói thế. Nhưng em có quen hắn đâu chứ? Tự nhiên em thấy lo lo, hay em gây sự gì với hắn?” Nó chuyển giấy xuống bàn Khánh Nam và nhanh chóng nhận được câu trả lời, cũng gần như Hà Ly: “Đừng lo công ****. Nếu hắn tỏ tình với em thì em ….. từ chối là xong. Tên đó cũng ko nghiêm chỉnh với con gái cho lắm đâu. Còn nếu hắn muốn gây sự ý, thì em bảo hắn đến gặp tui anh, tụi anh sẽ có trách nhiệm bảo vệ “động vật quý hiếm”. Hì?! Rồi giờ thì cười lên nào. Ngốc nghếch!”
Cũng như Linh Như, Khánh Nam tìm thấy chút gì cuả Bun- Hoàng Linh Như ẩn bên trong con người của Trần Trinh Linh Như. Bun cũng hya lo lắng , cũng hay xị mặt, hay suy nghĩ về nhưng chuyện ko đâu như thế. Bun rất hay cười nhưng ánh mắt ko vô cảm như ánh mắt kia. Và Bun ko thích kem bạc hà như Trần Trịnh Linh Như, Bun chỉ thích chocolate thôi. “Anh hai, bạc hà thì có gì ngon? Anh hai ăn kem chocolate đây này!” Ừ, anh hai sẽ ăn chocolate, sẽ ăn thật nhiều, ăn cả cho Bun nữa! Khánh Nam cười chua xót. Bun sẽ luôn sống trong anh Bon, em gái nhỏ ạ!
Nhận tờ giấy từ Khánh Nam con bé phần nào yên tâm. Hì, anh Bon cũng toàn nói nó Ngốc Nghếch thôi. Hai anh em vẫn chìm sâu trong kí ức, có niềm vui và………nỗi đau xé lòng.
“Tại sao? Tại sao cô không nói với tôi? Tôi không làm cho cô tin tưởng như Khánh Nam sao?” Viết Quân chua chát nghĩ. “Nhất định, nhất định tôi sẽ khiến cô chú ý đến tôi.”
Khương Duy bất ngờ trước ánh mắt đầy xáo trộn của Viết Quân khi nhìn Linh Như lúc này (còn Khánh Nam nhìn ra cửa). Viết Quân thích con bé sao? Còn con bé? Nó và Khánh Nam……….. Khương Duy cũng miên man trong dòng suy nghĩ về 2 thằng bạn nối khố. Tiếng trông vang lên lúc nào ko hay. Bốn đứa vẫn chưa thoát khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn đó. Bỗng: “Bốp”
- Cô bị điên à? Khương Duy bực tức vừa nhặtc ái dép lên vừa quát vào mặt Minh Phương.
- Hơ xin lỗi cho xin lại cái dép.
Khương Duy ko nói gì lẳng lặng phi thằng cái dép xuống sân: “Tựu đi mà nhặt!”
- Anh bị điên à? Tôi lỡ tay chứ đây có cố ý? Tôi xin lỗi rồi mà. Minh Phương trừng mắt. Sự thật là vậy mà. Minh Phương định ném cái tên đang đứng cạnh Khương Duy nhưng do xác định chệch toạ độ nên ……..
- Cái mặt tôi không phải để cho người khác muốn làm gì thì làm.
- Anh thì có gì cáo quý chứ?
- Hơn cô………và hắn. Khương Duy liếc nhìn cái tên mà Minh Phương định ném làm cho tên đó ngơ ngác: “Hơ, liên quan gì đến mình nhỉ?” – “Liên quan nhiều là đằng khác.” Linh Như đứng bên nhẹ nhàng. “Hì hì”
Khương Duy đi ra khỏi lớp bỏ lại Minh Phương đang lẩm bẩm với đôi mắt hình viên đạn: “Anh là cái quái gì chứ?”
Linh Như đuổi theo Khương Duy:
- Tức thật hay là ghen thế ông anh?
- Ý em là gì? Đi theo anh chi vậy?
- Em chỉ muốn xem khi ghen sẽ như thế nào thôi.
Khương Duy nhìn Linh Như như dò hỏi.
- Thế không phải anh đang ghen vì chị Minh Phương chơi với tên con trai đó sao?
- Hơ em nghĩ anh thích con nhỏ giữ như cọp đó sao?
- Em không nghĩ mà sự thật là thế mà.
- Vậy em đi kiểm nghiệm lại cái sự thật của anh đi nhé, ai chả biết anh với con nhỏ đó không đội trời chung?
- Em bảo này, cái ranh giới của yêu và ghét mong manh lắm anh ạ.
Nó mỉm cười đi về lớp. Nó đâu lạ gì với kiểu tình cảm như thế.Chuyện của nó thì nó ko rành chứ chuyện của người khác thì nó rành lắm. Chẳng gì 2 anh nó cũng truyền dạy cho nó không ít kinh nghiệm.
Trống báo tan trừờng, nó cũng quên khuấy mất mất cái hẹn của Tuấn Vũ nếu ko có Khánh Nam nhắc:
- Có gì kể anh nghe nhé!
- Ơ kể gì à? Nó ngơ ngác.
- Thì cái anh chàng hồi nãy đó.
- Ơ à vâng ạ! Nó sực nhớ ra.
- Bye em.
- Hì, bye bye.
Nó quay đầu đi về hướng ngược lại, thoáng gặp Hà Ly: “Chào Ly, về nhé!”- “Ừ chào!” Hà Ly đáp lại lạnh lùng. Là sao?
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
- Thế mà anh cứ ngỡ em quên rồi cơ. Tuấn Vũ hỏi nó.
- Cũng may có anh Khánh Nam nhắc thôi ạ.
- Khánh Nam?
- Uh, anh Khánh Nam. Có chuyện gì sao anh?
- À ko, ko có gì đâu.
- Thế anh hẹn em có chuyện gì quan trọng ko?
- À anh…….ừ…….em………..em có thể quen với anh được không?
- Ơ em tưởng anh biết em rồi? Quen rồi mà. Không biết nó giả ngây hay ko biết thật nữa.
- À,…...(hắn lúng túng). Ý anh là em có thể làm bạn gái của anh được không?
Lần này thì con nhỏ tròn mắt:
- Ơ dạ……..hình như em có quen biết gì anh đâu. Vậy nên……….
- Anh hiểu, anh là Tuấn Vũ, 12………..
- Uh, Tuấn Vũ 12C1 cái đó thì em biết vì em trong Hội học sinh mà
- À ừ anh quên. Anh biết thế này là đột ngột nhưng trước lạ sau quen mà em. Em có thể cho anh cơ hội ko? Em chưa có bạn trai mà!
- …………….Con bé hơi lúng túng.
- Hay em thích ai rồi?
- Dạ chưa!
- Ừ vậy thì coi như anh có cơ hội. Thế nhé! Anh đi đây. Mai gặp lại.
“Hơ mình còn chưa nói gì mà!”. Khổ lần đầu con bé bị tỏ tình. À nhầm, là lần đầu bị tỏ tình mà chỉ có 1 mình nó. Hồi ở bên kia, những chuyện này có Bill và Jim giải quyết giùm nó rồi. Khỏi nghĩ ngợi. Nhưng cũng thấy vui vui, ai ngờ nhìn thế này mà cũng có thằng ngốc chứ? Hì hì. Nó leo lên sân thượng đứng hồi lâu, thả hồn theo gió. Lâu lắm rồi nó mới có cảm giác hơi hơi thoải mái như thế này 1 chút. Có lẽ là do mẩu giáy của Khánh Nam chăng? “Ngốc nghếch.” Ừ nó ngốc.
Từ hồi bị Viết Quân bắt em Mickey nó đành phải chịu khó……….. nghe ca nhạc miễn phí của các thày cô trên lớp. Nó chẳng hứng gì mấy bài giảng này nữa. Học rồi. Thày cô cũng chẳng gọi nó, chính xác thì chẳng gọi ai trong Hội học sinh cả. Rỗi việc quá đành mang việc đến lớp làm thôi. Văn Sử Địa nó soạn xong hết cả quyển rồi. Chán! Đành vậy! Gìơ Văn mang Toán ra làm, giờ Sử mang Lý ra học. giờ Địa mang Hoá ra tính, tiếng Anh thì nó chẳng cần học rồi. Nhà nòi. À nhầm tiếng Mĩ nó mới là nhà nòi. Haizz học thuộc thì chút xíu là xong thôi mà. Mà nó thế này còn hơn là ngồi nghe nhạc như hồi trước. Mỗi lần nó chán học lại quay sang ……. tiếp chuyện hắn. Không biết bút của hắn bị bẻ mấy (chục) cái rồi, còn chơi cờ caro, oẳn tù ti ai thua thì bị đánh.
Gìơ ra chơi.
- Linh Như, Tuấn Vũ gọi.
Nó đang ngủ ngon lành mặc Hà Ly lay lay đến cỡ nào.
- Có quen đâu. Nó đáp mà chẳng cần động não xem Tuấn Vũ là ai. Khánh Nam dựng hẳn nó dậy:
- Dậy mau lên, ra gặp Tuấn Vũ đi.
- Bỏ em ra, buồn ngủ.
- Dậy, Khoai Tây, dậy mau. Viết Quân không ngần ngại lôi hẳn nó ra khỏi ghế làm cho con bé đâm rầm vào Hà Ly đang đứng kế đó.
- Đau, anh làm cái trò gì vậy? Nó cáu mù lên.
- Cô ngủ như heo ý, ra có người gặp. Viết Quân bực tức.
- Ai? Còn nó thì vẫn thản nhiên.
- Là Tuấn Vũ, em ra gặp đi. Khánh Nam bảo nó. Là cái anh hôm qua ý mà, em quên sao?
- À em quên mất. Hì!
Nó lừng thững đi ra ngoài mà ko quan tâm đằng sau nó 1 đàn 1 lũ kéo nhau theo sau. Chuyện, Tuấn Vũ là sat thủ tình truờng khối 12 mà, Khánh Nam từng cảnh báo nó phải cẩn thận với Fans của Tuấn Vũ.
- Anh tìm em ạ? Chuyện gì anh? Nó nói mà vẫn